Yên Dạ Thảo

Trăng Viễn Xứ


Anh buồn bã nhìn trăng lơ lửng
Em chốn này tuôn những giọt cay
Sầu dâng buông tiếng thở dài
Trăng đêm một mảnh chia hai phương trời

Anh bên ấy buồn đời vô vọng
Em ở đây hoài mộng dệt mơ
Biết đời không đẹp như thơ
Mơ trăng mây gió xóa mờ niềm đau

Tuổi mười sáu tựa vầng minh nguyệt
Chưa biết đời lắm việc khổ đau
Xưa thời chiến cuộc nát nhầu
Trăng đà nghiêng ngã bóng sầu ai hay

Sầu thêm sầu trăng nghiêng soi bóng
Lệ ngậm ngùi gợn sóng mặt gương
Quê người ta gọi quê hương
Trăng nơi viễn xứ tạm thương gởi tình

YDT
07.02.2011

Được bạn: VNTQ
Người Gởi: diên vỹ
Ngày:05/08/11 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Trăng Viễn Xứ"